Nắng vàng buổi chiều dịu lại, phảng phất trên các ngọn cây xanh
của rừng rậm. Gió nhẹ thổi mặt nước hồ khẽ gợn sóng, rung rinh những bóng cây
cao hai bên bờ in hình trong đáy nước.
Trong khung cảnh những buổi chiều êm mát này của chốn núi rừng,
một con linh dương đang thong thả uống từng ngụm nước trong. Nó hình như đang
chờ đợi. Nó nghĩ đến một chiều trước đây, nó làm quen với chàng rùa cùng
chị chim gõ kiến. Cả hai bạn nó đều cùng cư trú ở bờ hồ này và thường về vào
cái giờ mà nó đến uống nước. Lâu rồi thành quen nhau. Rồi chuyện trò qua lại
trở nên thân thiết, mỗi lần mà một con nào đến trễ là những con kia trông đợi
và tỏ vẻ lo lắng.
Nhưng kìa linh dương ngẩng mặt lên mừng rỡ vì chàng rùa, đã bò gần
đến và trên cành cây chị gõ kiến cũng đã reo lên những tràng tiếng dài. Câu
chuyện của rừng sâu, của lưng trời, của bờ nước, được trao đổi cùng nhau. Trong
lúc linh dương cúi thấp xuống gần sát chàng rùa và chim gõ kiến đang gạt những con
nhện vẩn vơ trên bộ lông linh dương mướt màu nâu lợt. Cho đến khi mặt trời
khuất sau trái núi đằng xa, linh dương rời hai bạn để trở vào bên trong đám cây
rậm rạp.
Một hôm kia, một người thợ săn lảng vảng đến rừng này. Hắn mang
theo cung tên giáo mác đầy đủ. Hắn lần theo dấu chân linh dương và khám phá ra
chỗ linh dương thường hay đến uống nước. Hắn núp vào một bụi rậm chờ đợi.
Trưa đã qua rồi, mặt trời đã chết về phương tây. Mệt mỏi hắn đứng
dậy, ra khỏi bụi, nhìn hồ nước, nhìn cái gốc cây rồi bỏ đi nơi khác. Trong óc
hắn đang chuẩn bị một kế hoạch sát hại gì đây? Ngày mai hắn trở lại. Hắn
đào đất thành hục nhỏ, ở mỗi hục hắn đặt một chiếc bẫy rồi khỏa đất lại liền
láng. Nó còn bỏ thêm lên vài chiếc lá để không ai để ý tới những dấu đất mới ở trên
đường. Nó khôn ngoan đoán trước những chỗ mà linh dương sẽ để chân tới mà đặt
bẫy. Xong đêm ấy nó quanh sang đường khác, đi trở về, hẹn sáng mai trở lại để
trói chặt bốn chân linh dương xỏ vào đầu gậy quẩy về. Từ trước đến nay, chưa
lần nào nó đặt bẫy mà không đánh được con thú nào.
Nắng vàng buổi chiều dịu lại, phảng phất trên các ngọn cây xanh,
linh dương thong thả bước đi. Nó lánh một đôi dấu lạ trên đường và tiến đến bờ
hồ để gặp hai bạn thân thiết. Vừa uống từng ngụm nước, nó vừa kể chuyện của
rừng sâu trong lúc chàng rùa và chị gõ kiến lắng tai nghe.
Gió mát quá thành ra cả ba đều muốn kéo dài thời gian gặp gỡ. Ðến
khi linh dương từ giã bạn ra về thì trời đã gần tối. Trong rừng sâu, đêm đổ
xuống rất mau, đường đất chỉ trông thấy mờ mờ. Linh dương đang đi bỗng sụp một
chân xuống, nó nhảy lướt tới, nhưng không kịp nữa rồi, một cái gì giữ chặt chân
nó. Nó giựt mạnh và nghe chân càng bị thắt chặt thêm. Nó biết là nó bị mắc bẫy
rồi. Cảnh tượng như thế này đã in sâu vào trí nó. Chính cha nó, trước đây đã bị
trói chặt chân sau, khi dẫn nó đi ăn, hồi nó còn nhỏ lắm. Rồi liền sau đó hai
người dữ tợn từ bụi rậm nhảy xổ ra, vật ngã cha nó, trói chặt bốn chân, khiêng
đi trong lúc nó chạy lùi lại xa, đứng nhìn theo, nước mắt tuôn trào, đến nỗi nó
không còn thấy gì nữa.
Giờ đây đến lượt nó, nó nhìn ra hai bên cây là tối đen, không có
hai người tàn ác đó nhưng nó cũng đoán biết là chính loài người đã gây ra tai
ác này. Tại sao con người lại tìm cách giết nó, giết gia đình nó, trong lúc
chúng nó không làm gì hại ai cả.
Nó giật mạnh chân lần nữa. Sợi dây càng thắt chặt hơn trước nó làm
tê cả bắp đùi. Nó kêu cứu khe khẽ. Trong rừng lúc này, tiếng kêu của nó thật
không lợi gì cho nó vì loái thú dữ có thể theo đó mà tìm đến. May quá là chim
gõ kiến nghe được liền chạy đến ngay. Tội nghiệp quá! Nó nhìn quanh quẩn hồi
lâu quanh linh dương mà chẳng tìm được cách nào để cứu bạn. Thấy bạn lo lắng,
linh dương không lộ vẻ đau đớn nữa. Rồi bỗng gõ kiến bay đi. Chim vất vả lắm
mới tìm được chỗ rùa. Rùa đoán biết được việc chẳng lành vì từ đầu hôm đến nó
thấy nóng lòng không sao ngủ được. Gõ kiến vừa nói xong, rùa vội vã giục đi. Gõ
kiến dẫn đường. Rùa bò theo sau, nhanh gấp mấy lần ngày thường. Ðường tối mò,
hai ba phen rùa ngã lăn lóc, nhưng rồi cũng trở dậy được, bò theo kịp bạn.
Tới nơi rồi, rùa không khỏi đau lòng khi nghe linh dương thở mệt
nhọc, và rờ thấy chiếc dây thừng to đang xiết chặt chân bạn. Rùa bắt đầu thử
sức nó mổ vào sợi dây thừng. Dây thừng bằng gai bền chắc, làm tê cả hai hàm
răng. Nó mổ nhát thứ hai. Lần này dây thừng bị xơ ra đôi ba sợi ngoài nhưng hàm
răng rùa cũng rung rúng.
Rùa ngậm dây, nghiến từng sợi nhỏ. Chậm, nhưng chắc chắn và ít
đau. Công việc phải làm xong trong đêm nay. Gõ kiến suốt đêm canh chừng,
và rùa không một chút nghỉ ngơi, cắn đứt từng sợi trong lúc linh dương chịu đau
giữ cho dây căng thẳng.
Gần sáng, dây thừng đã đứt quá nửa, việc cắn dây dễ làm hơn trước,
nhưng rùa đã mệt quá sức rồi. Có nhiều lần rùa gục đầu vào dây không cử động
được. Nhưng rùa cố tỉnh lại để nghiến đứt thêm một vài sợi con nữa.
Trời sáng hẳn, thật khó lòng giải thoát cho linh dương trước khi
người thợ săn đến. Phải làm thế cho tên tàn ác đến chậm, gõ kiến vụt bay đi.
Chi tìm ra nhà người thợ săn vào lúc hắn bước ra cửa mang theo tất cả những đồ
dùng sát hại của hắn. Gõ kiến bay đến trước hắn, kêu lên những tiếng buồn thảm
nhất. Tên thợ săn ngẩng đầu lên lẩm bẩm, chửi rủa. Hắn cho là điềm xấu nên vội
quay lại. Khá lâu rồi mà không thấy hắn ra. Nhưng kìa hắn đã lách cửa sau, định
tiến bằng đường khác. Rất nhanh, chim bay tới trước mặt hắn và kêu lên ai oán.
Hắn nhìn lên chửi rủa rồi lại đi trở vào.
Mặt trời đã lên cao, không chậm trễ được nữa, hắn hối hả tiến vào
rừng mặc cho gõ kiến buông những lời oán trách tội ác trước mặt hắn, hắn đi
nhanh như chạy, hắn nghĩ đến cách hả hê khi vật ngã con thú đã kiệt sức, đến
những ly rượu hòa với máu tươi, đến đĩa thịt phay ưng ửng hồng màu máu. Hắn gần
đến nơi rồi, con linh dương đang đứng ở đằng kia kìa. Ðích là nó đã mắc bẫy
rồi. Tên thợ săn có cả sự thật để tự hào là xưa nay nó chưa lần nào đặt bẫy mà
không bắt được một con mồi. Hắn thỏa thích không gì bằng.
Dây vẫn chưa chịu đứt, không lẽ công trình cả một đêm chỉ đưa đến
kết quả thảm hại thế này ư? Trên cây gõ kiến giục quyết liệt. Rùa gom góp cả
toàn lực cắn phát cuối cùng trong lúc linh dương giựt thật mạnh. Dây thừng đứt
ngang. Một đoạn còn lại nằm cong queo trên mặt đất. Rùa ngã lăn ra ngất lịm đi.
Linh dương không thể nỡ rời bạn. Nhưng không còn có thể trì hoãn nữa, nó vội vã
lánh vào đám rậm lánh sang rừng bên cạnh. Tên thợ săn chạy như bay đến nhưng
không còn đuổi kịp linh dương nữa. Hắn dậm chân tức tối. Hắn lượm hòn đá quăng
vào bụi rậm để xua đuổi chim gõ kiến mà nó ghét cay ghét đắng. Hắn định dậm nát
thân rùa cho hả dạ, nhưng suy nghĩ lại, hắn bắt rùa bỏ ngay vào cái giỏ nó đang
mang sau lưng. Hắn thâu các bẫy lại và buồn bực trở về.
Người thợ săn đi được một quãng đường thì thấy phía trước mặt mình
con linh dương đang đi thấp thỏm. Hắn mừng quýnh hắn đi nhanh hơn định bắt lại
con vật mới sổ ra khỏi tay hắn. Hắn đến gần hơn, gần hơn. Hắn chạy nhanh lại,
nhưng linh dương nhanh nhẹn lánh sang lối khác. Phía sau xa này rõ ràng tên đi
săn nom thấy con linh dương đi thấp thỏm một cách đau đớn. Chân sau vẫn còn
mang theo một đoạn thừng. Hắn lại rượt đuổi theo mà có cái gì nặng cứ đập thình
thịch sau lưng hắn như muốn trì hắn lại. Thì ra, hắn nhớ lại là con rùa đáng
đánh chết này đang bò ngom ngóp trong chiếc giỏ mang sau lưng hắn. Nếu không có
cái giỏ này chắc chắn hắn đã bắt kịp con linh dương từ buổi đầu, hắn nghĩ như
thế.
Ðàng xa, linh dương đi chậm lại, có lẽ linh dương đã mệt đừ rồi.
Phải rồi! Vùng vẫy suốt một đêm, còn gì sức đâu mà chạy thi với hắn nữa. Tên
thợ săn tin ở tài chạy của hắn lắm. Nhưng phải trừ bỏ cái giỏ bất tài vô tướng
này. Hắn vội gấp tay, rút ra khỏi quai giỏ. Hắn quăng giỏ sang một bên và đuổi
theo linh dương. Hắn tin rằng chỉ trong dây lát, con thú sẽ thuộc về hắn.
Nhưng khi hắn tới gần thì linh dương vụt lao nhanh sang đường khác
và chạy như biến. “Ừ có giỏi thì cho mày gắng giỏi một lần cuối cùng này nữa”.
Nghĩ thế rồi, tên thợ săn quên mệt đuổi theo.
Trong lúc này chim gõ kiến vẫn theo dõi cuộc đuổi của người thợ
săn. Cho đến lúc người thợ săn mệt nhoài chạy theo linh dương mà tiến sâu vào
rừng, thì gõ kiến dẫn linh dương đi ngõ tắt trở lại chỗ rùa. Ðến nơi linh dương
thấy rùa lung túng trong giỏ mà thương lắm. Thật là may mà nó còn gặp lại bạn,
ân nhân của nó ở đây. Không thì còn cách nào để đền đáp ơn cứu thoát. Linh
dương chân đạp một quai giỏ, miệng cắn chặt vành giỏ. Nó giật một cái mạnh, xé
rách một mảnh lớn. Rùa mừng rỡ bò ra khỏi ngục tù, gật đầu cám ơn bạn và
đi luôn không thèm ngó lại cái giỏ xấu xí. Trên cành cây chim gõ kiến reo từng
tràng dài vui vẻ.
Chiều hôm ấy, trong bầu trời yên tĩnh và mát mẻ bên bờ hồ quen
thuộc, linh dương một tiền thân của Ðức Phật và hai bạn thân thiết cùng yên
lặng để tưởng nghĩ đến tai nạn khủng khiếp vừa qua, giữa lúc mối tình thân hữu
đang rạo rực bừng dậy từ mọi cõi lòng.
QUẢNG HUỆ
Khi tai nạn gấp rút mới biết được lòng bạn, có đánh nhau mới biết kẻ yếu
người mạnh, có luận nghị mới biết được người trí, lúc cơm thua gạo kém mới biết
người có lòng nhân.